Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêuvẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.
Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:
- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.
- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.
- Em và thuốc lá, anh chọn ai?
- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.
Cònnhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tayra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêmviết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hútthuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của ngườiyêu.
Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, nhữnglúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúcchâm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũngngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nướctiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.
Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.
Cótối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởngnhững giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... imbặt.
Anh cúi đầu xuống hỏi:
- Sao em tự dưng im ắng thế?
- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?
- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.
Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.
- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.
- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.
- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?
Kỷniệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô,bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.
Côkhông giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc.Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.
- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!
Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.
Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.
Côcũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấyngười yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêumình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốclá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.
- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?
- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!
- Biết đâu sẽ có tác dụng?
- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?
- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.
- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!
Vàogiữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh HànQuốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:
- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!
---
Giằngco nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởnbao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách mócnhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!
Họ cùng để nước mắtrơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏmáy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.
Côsống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó.Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khănquanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có aihút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cônhớ mùi thuốc lá trên người anh.
Nhớ tha thiết những giây phútngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìmtrăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.
Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Côbắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cảđệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gốiám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.
Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngàynối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, làyêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết làmình đã nghiện.
Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Nhưnhững người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên.Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗilầm của anh.
Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.
- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!
- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.
- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.
Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng mộtngười yêu gặp sau đó nửa năm.
Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.
Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.
- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?
- Từ một năm trước, vì một người em yêu.
-Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đếnmột người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, mộtnăm trước là lúc anh đòi chia tay.
Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.
- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!
Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.
- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?
Trang Hạ dịch (theo mạng Saycoo)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét